06.05.2016

Thần phục Trung cộng là sai lầm - Bùi Quang Vơm

„…trên thế giới, Trung cộng đã chơi với ai như anh em ? Với Trung cộng, chỉ có thể hoặc là kẻ thù, hoặc là chư hầu, không có loại nào gọi là "anh em". „
Thần phục Trung cộng là sai lầm

Bùi Quang Vơm

Bất kỳ người Việt Nam nào, với một sự khao khát vượt lên, mỗi khi nhìn lại toàn bộ lịch sử dân tộc mình, đều cay đắng cam chịu một số phận cay nghiệt, đó là sự khống chế không bao giờ buông tha của thế lực bành trướng Trung cộng. Nếu Trung cộng suốt mấy ngàn năm không đạt được mục đích xóa biên giới, biến Việt Nam thành châu quận của họ, thì Việt Nam cũng chưa bao giờ được Trung cộng cư xử như một quốc gia độc lập và bình đẳng. Một  nước Việt Nam giàu có, hùng mạnh và độc lập tự quyết là không thể chấp nhận được với hệ thống cầm quyền Trung cộng thuộc mọi thế hệ. Trung cộng "giúp đỡ", "viện trợ"… chỉ để Việt Nam phải phụ thuộc, và thông qua viện trợ để thọc sâu cánh tay vào nội tình Việt Nam, với mục đích kiểm soát và thao túng.


Việt nam có thể thành món hàng để mặc cả, buôn bán với các thế lực đối thủ của Trung cộng. Việt Nam có thể trở thành bia đỡ đạn, kẻ khiêu khích, là tên đầu sai đốt lửa gây chiến hay châm ngòi xung đột, một dụng cụ thăm dò, một thứ thuốc thử trong tay Trung cộng. Đó là bản chất mối quan hệ "anh em" mà Trung cộng dành cho Việt Nam.

Chiếm hoàn toàn, hay biến Việt Nam thành một thứ công cụ, đó là chính sách từ hàng nghìn năm, vẫn đang là chính sách của đảng cộng sản, và muôn đời sẽ vẫn thế, không có gì thay đổi, nếu Trung cộng không trở thành một quốc gia dân chủ thật sự. Định mệnh đã xếp đặt Việt Nam bên cạnh một quốc gia tham lam, bần tiện, thâm độc và tàn bạo như Trung cộng. Cái nỗi khổ làm láng giềng với Trung cộng đã đeo đuổi tổ tiên dân tộc Việt Nam, đã làm hao tổn bao nhiêu trí lực Việt Nam, gây chia rẽ, chém giết lẫn nhau bao đời giữa những người Việt Nam với nhau. Quy tắc tồn tại bên cạnh một con hủi, hay bên cạnh một con quỷ, đã tạo nên một loại logic trí khôn của Việt Nam là "quy phục để an phận". Ông cha ta bao đời đã như vậy. Đánh cho chúng không có đất chôn, đánh cho chúng không còn mảnh giáp, nhưng "chúng" đi rồi thì cha con lại lóc cóc gồng gánh, lặn lội trèo đèo lội suối đi triều cống, mong láng giềng buông tha cho yên phận làm ăn. Và người Việt Nam gọi đó là Trí khôn "quyền biến", là sự khéo léo, uyển chuyển.

Qua nhiều đời, khi vẫn chưa có lối thoát nào khác, thì loại Trí khôn này được coi là đương nhiên, bất khả tranh cãi, một thứ lý như một thứ tiên đề trong toán học, mặc nhiên công nhận mà không phải chứng minh. Đến bây giờ vẫn vậy, "thân thiện với Trung cộng" vẫn được coi là tiêu chuẩn để định giá một đường lối. Người ta vẫn sợ, nếu chủ trương thân thiện với các cường quốc khác một cách lộ liễu, công khai, sẽ làm phật ý Trung cộng, sẽ làm Trung cộng nổi giận, sẽ hứng chịu tai họa, sẽ là kém "khôn ngoan". Và, chỉ vì sợ không được coi là "khôn ngoan" mà ngay cả các học giả uyên bác cũng cố gắng chèo kéo mấy chữ "đi bằng hai chân", "bắt cá hai tay", hay "làm bạn với tất cả ". Thực chất chỉ là sự che đậy một nỗi sợ thâm căn cố đế, bởi không một ai trong chính những người này tin rằng, bằng một sự cam chịu, nhẫn nhục, một cố gắng bộc lộ lòng trung thành vô hạn, Trung cộng sẽ buông tha cho Việt Nam tự do phát triển trong an toàn và tự chủ.

Sự trung thành với chủ nghĩa cộng sản của Đảng Cộng sản Việt Nam thực chất là sự tôn thờ vai trò của cầm đầu Quốc tế cộng sản của Trung cộng, một thứ vai trò mà Trung cộng đã mất bao nhiêu năm giành giật với nước Nga của Lê nin và Liên bang Xô viết của Staline. Một thứ ràng buộc trên danh nghĩa lý tưởng, hòng tìm kiếm chỗ dựa chính danh, trong khi chính Trung cộng, bằng chiêu sách "Ba đại diện", đã khôn khéo vượt ra ngoài vòng luẩn quẩn và phi lý của lý luận Cộng sản. Nhưng cả với sự tôn thờ tận tụy đó, Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn không được Đảng Cộng sản Trung cộng ban cho mơ ước ảo tưởng về một mối quan hệ "
môi hở răng lạnh".

Mao đã mặc cả với Nixon về số phận của Việt nam năm 1972,

bật đèn xanh cho cuộc ném bom rải thảm trên miền Bắc,

kiếm chác sự làm ngơ của Mỹ để Trung cộng chiếm nốt nửa Hoàng Sa từ tay Việt Nam Cộng Hòa năm 1974.

Là đồ đệ thứ hai sau Bắc Triều tiên, trong số 4 nước cộng sản còn lại trên cả Địa cầu, nhưng Việt Nam đã bị đàn anh cho bài học với 30.000 người chết tại chiến tranh biên giới năm 1979,

cuộc chiến chiếm đoạt quần đảo Trường sa, bắn chìm hai tàu chiến và giết hại 64 chiến sĩ, năm 1988…v.v.

Như vậy, Đảng cộng sản Việt Nam đã cố ghép mình vào cùng phe với Trung cộng để được gọi là Đồng minh, và trông chờ "ơn trên" về một cơ chế đồng minh có thật, khả dĩ yên phận. Nhưng sự thật đã chứng minh ngược lại. Đảng cộng sản Việt Nam càng cam chịu, càng nhẫn nhục, thì Trung cộng càng lấn tới. Sự né tránh những khu vực và vấn đề "nhạy cảm" đã tạo chỗ trống và cơ hội cho Trung cộng tự do hành động. Đấy chính là thủ đoạn, là "mưu lược" của "trí khôn" Trung cộng. Và đấy chính là cái "Tiểu nhân" của người khổng lồ Trung cộng. Cái "tiểu nhân" khổng lồ ấy cuối cùng đã "làm thịt" cái "bao dung đại lượng" của thằng "Bờm" cộng sản Việt nam. Một chính sách dĩ hòa vi quý với Trung cộng, luồn lách, lươn lẹo để tránh đòn theo cái kiểu khôn vặt, thiếu thực chất và giả dối đã không đem lại kết quả, bất kể những cố gắng liên tục và bền bỉ từ đời này sang đời khác. Dù không muốn có và khộng muốn tin, thì "kẻ thù trực tiếp và thường xuyên của dân tộc Việt Nam" vẫn là Trung cộng.

Sự thật cay đắng này chỉ có thể biến mất khi Trung Hoa cộng sản tan rã và thay bằng một Trung Hoa Dân chủ. Đảng Cộng sản Trung Hoa đã khôn khéo biến hình để mãi mãi là Đại diện chính đáng và hợp thức của dân tộc Trung hoa, nghĩa là sẽ không bao giờ Đảng Cộng sản Trung Hoa tự từ bỏ vai trò đại diện độc nhất của mình, bất kể Trung cộng theo hay không theo lên xã hội cộng sản chủ nghĩa. Giá mà bê được đất nước Việt Nam đi chỗ khác ! Giá như không có "núi liền núi, sông liền sông" với Trung cộng !

Một chính sách tồn tại bên cạnh Trung Hoa, một con đường lâu dài cho dân tộc Việt Nam thoát ra ngoài mọi ảnh hưởng lệ thuộc Trung cộng là khát vọng nung nấu bao đời của tinh hoa Việt Nam, từ Hai Bà Trưng, cho đến Lý Thường Kiệt, từ Trần Hưng Đạo đến Lê Lợi, Quang Trung. Hồ Chí Minh cũng đã nghĩ tới việc tìm kiếm một quan hệ Đồng minh lâu dài với Mỹ ngay từ cuộc gặp gỡ với tướng Claire Chennault, Tư lệnh không đoàn 14 của Mỹ, ngày 29/03/1945. Và trong thư gửi tổng thống Hoa Kỳ tháng 2/1946, Hồ Chí Minh đã khẳng định mục tiêu của Việt Nam "là độc lập hoàn toàn và hợp tác toàn diện với Hoa Kỳ". Tư tưởng thoát khỏi Trung cộng luôn là một tư tưởng thường trực trong nội bộ lãnh đạo của đảng cộng sản, chia đảng thành hai lực lượng xung đột, đối kháng, đan xen, ẩn hiện, khi lấn át, lúc thu mình. Đã bao người bị gạt ngã trên đường. Võ Nguyên Giáp, Hoàng Văn Thái, Nguyễn Cơ Thạch, Trần Xuân Bách, Trần Quang Cơ…

Nhưng có lẽ đã đến lúc? Từ xa xưa, người Nhật đã dám và đã biết thoát khỏi Trung cộng.
Mà thoát ra khỏi Trung cộng, trước hết là thoát ra khỏi đạo lý thần phục thiên tử vô điều kiện của Khổng tử. Hoàng đế Nhật mỗi lần phải gửi văn thư cho Trung cộng đều ghi : "Thiên tử nước Mặt trời mọc gửi thiên tử nước Mặt trời lặn". Người Trung cộng nổi giận, nhưng không làm được gì, lâu dần thành quen. Người Việt nam đã "hèn" hơn người Nhật. Đáng lẽ các hoàng đế Đại Việt cũng có thể nói : "Hoàng đế Đại Việt thỉnh Hoàng đế Đại Hán khán hạ". Có lẽ vì thế mà Nhật bản từng chiếm cả miền Đông Bắc của Trung cộng, lập thành quốc gia Mãn Châu, cai trị đảo Đài loan 50 năm, từ 1985 tới 1945, còn Việt Nam thì Trung cộng bắn chết ngư dân, cướp tàu đánh cá, chiếm đảo, lấn đất… vẫn làm ngơ, giả mù, giả câm, giả điếc. Cho nên, giải pháp Đồng minh với Hoa Kỳ là có đầy đủ tính Chính nghĩa.

Không có gì phải sợ.

Công khai tuyên bố chính sách Đồng minh với Mỹ, đương nhiên sẽ
phải từ bỏ đường lối ngụy biện "làm bạn với tất cả". Trên thực tế, trong một thế giới phân cực, quyền lợi và an ninh quốc gia đối đầu, không thể cùng lúc làm bạn với tất cả. Đó là một ảo tưởng, một sự tự mê hoặc hay tự lừa dối. Không thể cùng lúc vừa là đồng minh của Mỹ, vừa là "anh em" với Trung cộng. Vả lại, trên thế giới, Trung cộng đã chơi với ai như anh em ? Với Trung cộng, chỉ có thể hoặc là kẻ thù, hoặc là chư hầu, không có loại nào gọi là "anh em". Lẽ đương nhiên, bao nhiêu năm kiên trì đường lối "anh em" với Trung cộng mà còn bị xử bằng súng đạn và bằng máu, thì khi công khai "lập trường" như việc "đa phương hóa Biển Đông" vừa rồi, và chuyện "đồng minh chiến lược" với Mỹ hôm nay, sẽ không thể có chuyện Bắc kinh bỏ qua. Nhưng, trước đây khác, bây giờ khác.

Nhật bản, một kẻ thù truyền kiếp thâm căn cố đế của người Tàu cộng, có thể được gọi là "không đội chung trời", mà Trung cộng bao nhiêu năm vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Nam Hàn, Đài Loan, bao nhiêu năm như cái gai trước mắt Đại lục cộng sản, mà vẫn an toàn, phát triển và thịnh vượng trong dân chủ. Trung cộng đã không dám và không thể sử dụng chiến tranh để trả mối hận danh dự hay thỏa mãn máu tham bành trướng đối với những quốc gia lân cận và nhỏ bé này. Không phải Trung cộng không đủ sức mạnh. Căn nguyên là bên cạnh và phía sau các quốc gia này là Mỹ và Trung cộng không thể thắng Mỹ, vĩnh viễn không bao giờ có thể thắng Mỹ. Trung cộng sẽ không thể gây chiến với Việt Nam, không thể dùng vũ lực để trả đũa Việt Nam, để trừng phạt và "dạy bài học" như từng làm trước đây. Trên thực tế, chiến tranh không thể xảy ra khi cả hai bên đều có khả năng hạt nhân, kể cả khi năng lực không đồng đều, thậm chí hoàn toàn áp đảo của một phía. Lý do đơn giản là khả năng huỷ diệt của hạt nhân là không thể tránh khỏi cho bất cứ ai, và nguy cơ phản ứng dây chuyền của cuộc chiến là qúa lớn, vì dù chiến tranh bắt nguồn và băt đầu từ đâu, thì gốc rễ vẫn liên quan tới cường quốc. Và chiến tranh thế giới khó có thể tránh được. Việt Nam phải có vũ khí hạt nhân. Chỉ bằng cách sở hữu hạt nhân Việt Nam mới có bình đẳng với Trung cộng. Chỉ có sẵn sàng chiến tranh mới có hòa bình với Trung cộng. Đó là sự thật và cũng là chân lý. 
Và chỉ trở thành Đồng minh với Hoa Kỳ, Việt Nam mới có khả năng đạt tới mục tiêu tự vệ hạt nhân của mình (như Nhật Bản...). Không có lựa chọn thứ hai. Không thể là Nga. Và cũng không thể là Ấn Độ.

Lý do gì để ai đó trong bộ chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam run sợ ? Người Việt Nam không sợ. Trong lịch sử, người Việt Nam đã từng sẵn sàng đánh xâm lược phương Bắc tới người cuối cùng. 
Chúng ta là nước nhỏ bé. Nhưng chúng ta chưa từng biết run sợ. Những kẻ sợ hãi đâu đó chỉ có thể là những kẻ đang được "Thiên triều nuôi dưỡng", vì nếu Thiên triều đang cho sống, thì cũng có thể sẽ cho chết. Phàm đã là vật nuôi thì cỏ thể sẽ bị làm thịt. Với những người khác, "thiên triều" sẽ bất lực. Với cả dân tộc Việt Nam, thì càng vô nghĩa !

Tình Hữu nghị Việt Nam Hoa Kỳ 

Không còn lý do gì để che đậy việc Chính danh hóa rộng rãi với toàn thể nhân dân hai nước và thế giới về
mối quan hệ Đồng minh thân thiện giữa hai quốc gia Việt Nam và Hoa Kỳ. Một tuyên bố chính thức như vậy sẽ làm nức lòng người dân Việt Nam, tạo thế chính đáng cho ngay chính những nhân tố tích cực và cách mạng trong nội bộ đảng cộng sản, đập tan mọi mưu đồ và hành vi quấy phá của phe phái sợ Tàu bạc nhược. Chính nghĩa khi được lòng dân và hợp với lòng dân. Một cuộc trưng cầu dân ý sẽ khẳng định tinh chính đáng của một đường lối. Bằng trưng cầu dân ý để công khai loại bỏ những phần tử có tư tưởng phản dân ra khỏi đảng, ra khỏi bộ máy chính quyền.