15.09.2015

Chuyện thường ngày ở Đức - Mạnh Thái

Chuyện thường ngày ở Đức

Mạnh Thái

Sáng hôm nay đi dịch cho một người Việt về việc bị Job center đòi trả lại tiền đã trả dư cho người hưởng trợ cấp.
Chuyện rất bình thường và dễ hiểu, thế nhưng người Việt đã phản ứng tới mức chửi bới với những từ khó nghe làm tôi sửng sốt cho nhận thức của người này.

Đã nhiều lần đi dịch tôi cũng ngạc nhiên và bất ngờ trước nhận thức của một vài người Việt ta và năng khiếu sẵn sàng chửi tất cả trước rồi suy nghĩ sau của họ.

 Người này sang Đức xin tỵ nạn và trước đây vài năm được xét cho cư trú nhân đạo theo §25.3 Luật cư trú - AufenthG. (Lý do sức khoẻ rất kém cần được chăm sóc tại Đức, nếu về Việt Nam không có điều kiện chữa trị sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng, toà án ra quyết định đình chỉ trục xuất về Việt Nam).


Vài năm nay tuy đi làm thuê cho một nhà hàng của người Việt nhưng vì mức lương chỉ đủ sống nên người này vẫn phải xin Jobcenter trợ cấp cho tiền nhà ở, tiền phụ phí, tiền năng lượng để dùng lò sưởi và nước nóng.
Thường thì người này ăn ở ngay tại chỗ làm nên mức độ dùng nước nóng, nước lạnh, năng lượng tại căn hộ đăng ký là địa chỉ chính, được Jobcenter ​"​bao cấp“ trả cho mọi chi phí, rất thấp.

 Sau nhiều lần điều chỉnh nhưng do đã chuyển trước đều đặn tiền thuê cho chủ nhà cũng như tiền ứng trước chi phí cho các Hãng cung cấp năng lượng, nước... Jobcenter vẫn chuyển nhiều hơn nhu cầu thực tế của người được hưởng trợ cấp, thường thì khoản này sẽ được hạch toán vào cuối năm. Kết quả tính từ 2011 đến 2014 tổng số tiền Jobcenter trả dư so với nhu cầu cần dùng thực tế của người Việt đang nhờ tôi giúp là hơn 2000 Euro.

Sau khi rà soát lại Hồ sơ, Jobcenter gửi thư yêu cầu người được hưởng trợ cấp trả lại số tiền trên, kèm theo có đầy đủ những chứng từ hạch toán và bằng chứng là số tiền dư đó đã được chuyển trả lại từ các Hãng cung cấp năng lượng, nước..., vào Tài khoản cá nhân của người hưởng trợ cấp trong những năm qua.

Người đồng bào cầm thư đến nhờ tôi giúp. Sau khi dịch, giải thích nội dung bức thư, tôi cùng người này đến Jobcenter để giải quyết và xin trả góp hàng tháng vì tiền trả lại nhận được đã tiêu hết rồi, bây giờ không có khả năng trả một lần hết số tiền trên.

Nếu chỉ dừng ở ngang đây thì không có chuyện gì để nói. Ngạc nhiên là trên đoạn đường đến Jobcenter người này luôn miệng chửi: ​"​Chúng nó​.. ​xái xờ“ quá anh ạ, em đã đi làm không cần xin tiền của chúng nó, chỉ xin có mỗi tiền thuê nhà và phụ phí, thế mà bây giờ chúng nó đòi tiền như thế này thì ngang bằng chúng nó giết em còn gì. Bọn này khốn nạn thật....“

Còn nhiều từ tục tĩu nữa mà người này rất hào phóng dùng để chửi ​"​chúng nó“ đã được tuôn ra mà tôi nghe thấy rất khó chịu.

Hình như thấy tôi nhăn mặt, người này cười rất tươi xin lỗi tôi vì những ​"​Mỹ từ“, cả tiếng Việt lẫn tiếng Đức mà chỉ người Việt mới hiểu ​, ​chứ người Đức thì chắc là không hiểu. Sau đó người này còn rất tự hào nói rằng, tính em thẳng ruột ngựa, vui tính cứ bỗ bã thế thôi chứ không có gì đâu....

Đợi cho nhân vật đang “vô tư bớt cơn „vui tính“ tôi hỏi:
​"​Thế tiền trợ cấp nhà ở, phụ phí không phải là tiền của Jobcenter trợ cấp cho hay sao? Tiền này em có phải bỏ tiền riêng của em từ lương đi làm ra trả không?“

Người đồng bào của tôi trả lời: “Lương em ít thế, do bệnh tình không cho phép làm 8 tiếng một ngày, không xin thêm tiền nhà và phụ phí thì em chết đói à? Em chỉ xin chúng nó có mỗi tiền nhà và phụ phí thôi!“

Tôi giải thích rằng Jobcenter trả cho em tiền thuê nhà và phụ phí. Nếu em dùng hết thì Jobcenter cũng không đòi lại, nhưng nếu em không dùng hết thì tiền của họ trả dư thừa so với nhu cầu của em, nay họ đòi lại là hợp lý chứ sao em lại chửi họ là ​"​xái xờ“ với ​"​khốn nạn“ và còn nhiều ​"​Mỹ từ“ nữa?

 Tôi nhắc lại cho người này nhớ là từ ngày sang Đức, hơn 10 năm qua đến tận ngày hôm nay người này luôn được nhà nước Đức trợ cấp. Thời gian còn ở trong trại ty nạn thì bao cấp toàn phần. Khi bị bác đơn tỵ nạn thì người này thuê Luật sư Xã hội kiện Chính phủ Đức đã không chấp nhận đơn xin tỵ nạn. Tiền trả cho Luật sư cũng do nhà nước Đức trả cho.

Tôi hỏi nếu bây giờ có người nào phát đơn năm lần bẩy lượt kiện em ra toà án, nguyên do là tự nhiên họ ở đâu đến đòi em phải cho vào ăn ở nhờ trong nhà của em vì lý do họ bị ngược đãi nơi họ đang ở, nhưng lại bị em từ chối không đồng ý cho họ ăn ở nhờ, thì em có sẵn sàng rút tiền ra trả cho Luật sư của người đang kiện em không?
Không có câu trả lời!

Tôi nhắc lại chỉ riêng chi phí đi khám bệnh, tiền thuốc đặc trị, viện phí.... cho căn bệnh hiểm nghèo của người này tính sơ sơ đã trên nửa triệu Euro và tương lai còn nhiều cái lần nửa triệu Euro đó nữa, thì ai trả?
Không có câu trả lời!

Cuối cùng tôi nhắc lại câu chuyện chính người này nói với tôi là khi sang Đức đã chia tay người thân ở Việt Nam vì biết chắc là nếu ở Việt Nam thì sẽ không sống quá 1 năm với căn bệnh nguy hiểm đang mắc phải vì sẽ không có khả năng chi trả tiền điều trị, thuốc men, sang Đức với hy vọng may ra nhờ nước Đức giữ được cái mạng sống...

Hơn mười năm qua người này đã được nhà nước Đức cưu mang, cho phép ở lại để được điều trị căn bệnh nan y. Ngoài việc đội ngũ Y tá, Bác sĩ tận tình hết lòng cứu chữa, chi phí tổng cộng mà nhà nước Đức phải trả cho riêng người này từ ngày sang Đức đến nay chắc cũng ngót nghét 1 triệu Euro rồi. Trong tương lại tiền thuốc điều trị và tiền khám bệnh, Viện phí khi cần phải vào viện cũng không ít hơn số tiền đó...

 Vậy thì ​"​chúng nó“ có đáng để bị nghe người đồng bào của tôi tặng cho hàng loạt những ​"​Mỹ từ“ như vậy không? Có nên dùng từ ​"​khốn nạn“ để chửi "chúng nó", nhà nước đã cứu tính mạng mình không?

KHÔNG CÓ CÂU TRẢ LỜI!

MạnhThái- CHLB Đức.